Trang 2 trong tổng số 2
Nhờ vận đỏ, Dula an tòan ẵm đẹp mớ tại vừa trúng quá để đăng lính Lê dương sang Đông dương đánh đông dẹp bắc, truớc khi hóa thân thành ông chủ đại đồn điền khả kính Véna noi xứ Algérie gần hai chục niên sau.
Đã nặng xu, lại học được nhiều bài học quý hồi bị săn đuổi, cộng với mớ kinh nghiệm đối nhân xử thế gia tăng cấp số nhân theo tuổi tác, lão chủ Véna vào những năm 30 là kẻ biết chơi , và chơi điệu.
Hèn gì bạn bè tòan công sứ, chủ nhà băng, trùm mật thám mui lõ sắp lên không. Cũng hèn gì mấy ông quan huyện quan phủ xứ Algérie găp ngài Véna ở đâu mà lại chả cúi rạp đầu nhất lọat: Kính chào quan lớn?
Cái mới thiệt khóai đã! Có nằm mơ, khứa lão cũng cóc dám tơ tuởng. Xét vì đang tuớng cướp đào tẩu vụt trở thành công dân lương thiện với tòan quyền “thôn tính” mớ của cải ẵm được, nghe đã suớng mê. Vậy mà bàn dân thiên hạ còn chịu khó nhét bằng được vô tay lão mớ uy quyền, thế lực và nhất là lòng tôn kính thuộc lọai quá cỡ thợ mộc của bọn dân đen bản xứ nữa, nên hỏi sao nhiều buỗi sáng ngủ dậy, Véna dù dụi mắt mấy chục bận, vẫn không tin rằng lão đang sống ở trong cảnh thật, đời thật.
Một sáng, ông chủ Véna tức cựu tuớng cuớp Dula vừa cỡi xe ra ngân hàng lãnh bạc măt về để phát lương cho mấy trăm công nhân cạo mủ cao su trong đồn điền.
Vừa quẹo vô chiếc cầu nhỏ đầy ổ gà và bụi , gã tài xế đội kếp pi, mặc đồng phục khi không đạp thắng cái rét.
Đang ngả nguời tơ lơ mơ ở nệm sau, xém chút nữa dộng đầu vô thành ghế truớc, Véna choàng tỉnh chửi thề lọan châu chấu bằng cả tiếng tây pha lẫn tíêng Mỹ :
- Bú sịt! Cu soong! Cái con tiều gì đó?
Biết tính ông chủ, gã tài xế nhỏ nhẹ:
- Thưa ông lớn…
Khỏi cần nghe, Véna làm gì không thấy chiếc Clément Bayard đen thui của ai đậu chình ình ngay giữa cầu.
Lão hùng hổ mở cửa xe bước ra, mặt hầm hầm như đang kiếm nguời đánh lộn. Cao to như bò mộng, da rám nắng, lại còn chu đáo quất thêm hàm râu chổi xể, trông Véna khi đó dễ nể ai bằng? Có điều là tuy lên đồ lớn , nhưng vẫn chẳng dấu nổi nét đâm cha chém chú.
Dân chơi về chiều quát to bằng tiếng Pháp:
- Đồ con heo. Chúng mày làm gì ở đây? Tại sao dám chặn đuờng quan lớn?
Gã thanh niên Algérie, mặc đồ lớn, đưa tay chạm vành mũ nỉ, cúi đầu đáp lễ:
- Xin lỗi ông. Xe tôi chẳng may bị hỏng. Tài xế của tôi đang sửa.
Vẻ nhã nhặn chỉ làm đấng quan Tây thêm hách dịch :
- Sửa? Sửa con c… Biết tao là ai không?
Gã tài xế kiêm vệ sĩ Véna, vẫn còn ngồi trong ghế lái vì chưa đuợc lệnh chủ cho rời xe, chen vô phụ đề:
- Đây là quan lớn Véna. Anh phải kính bẩm quan lớn chứ không đuợc anh ông cái gì ráo, nghe rõ chưa?
Gã thanh niên bản xứ mỉm cuời:
- Xin lãnh tôn ý.
Và thình lình đổi giọng:
- Vậy thì phiền quan lớn lại phụ đẩy xe với tài xế của tôi, cái chơi.
Lão tuớng cướp mũi lõ thấy lỗ tai lùng bùng. Đầu bốc khói.
Mẹ kiếp, sống trên đất Algerie mấy chục năm có lẻ, có thằng Algérie nào dám láo xuợc thế này? Từ trẻ đến già, đứa nào đã gặp ngài giám đốc hãng cao su Con Ó chính danh Véna Edwards, bạn uống ruợu của quan Thống sứ sở tại, là phải len lét như rắn mồng năm, kiếm đuờng lỉnh gấp. Không bị đá đít, bợp tai, hay ăn hỏang dăm cú ba toong đa mừng thấy mẹ.
Vậy tại sao hôm nay thằng Algérie này dám giở giọng…lựu đạn? Hay nó lọan thần kinh?
Hết tin nổi lỗ tai của chính mình, Véna hét rống:
- Mẹ kiếp! Mày mới nói cái gì? Nói lại lần nữa nghe coi…
Chàng trai vẫn mỉm cuời, đưa tay phủi bụi áo, thủng thỉnh đáp:
- Xin lỗi. Tôi không biết quan lớn mắc tật…khiếm thính. Mà tính tôi, khổ nỗi, lại không quen la lớn. Vậy lại đành phải nhờ cái vật này nói giùm, thì chắc quan lớn mới nghe rõ đuợc.
Chuyện xảy ra sau đó là chuyện ác mộng mà có nằm mơ đấng đại diền chủ Véna cung không ngờ nổi. Đang cười nhạt, gã thanh niên bất ngờ rút cây chó lửa, chĩa thẳng vào ngực ông chủ đồn điền la lớn:
- Giơ tay lên!
Lão tây già há hốc mồm giơ vội hai tay, đứng như Trời trồng giữa con lộ đất.
Gã trai bản xứ gằn giọng:
- Bảo thằng tài xế của mày làm theo lệnh tao.
Mặt Véna đổi sắc xòanh xọach, lúc trắng nhợt, lúc đỏ gay, hàm ria mép giật lia chia, rõ cái điệu đang giận tím tái. Nhưng biết làm gì hơn truớc cây chó lửa chỉ lăm le sủa bậy?
Lão gọi tài xế:
- Nome! Ra đây.
Gã tài xế dân Algérie trăm phần trăm mở cửa xe buớc lại gần chủ. Nhờ vóc dáng ngọai khổ, lại thêm cái dĩ vãng anh chị, nó được Véna chọn làm gác đờ co, kiêm lái xe, kiêm luôn chân tổng cạp rằn.
Bọn công nhân đồn điền buớng bò, hễ nhác thấy đôi mắt ốc nhồi cùng tấm thân trâu nước của Nome là sợ són tè ra quần.
Đâu phải chúng sợ hoảng? Chả là hồi Nome còn làm thợ nhà in có bận vì thua bạc, sầu đời, đi làm trễ, bị gã đốc công quất một bạt tai, Nome đã dùng tay bóp cổ gởi ngài đốc công du địa phủ cấp tốc, truớc khi rút thanh sắt của chiếc máy in gần đó ra cho bốn thằng an ninh tính nhào vô cứu bồ qua phà luôn một luợt.
Chấm đuợc thằng lái xe kiêm vệ si cô hồn, Véna nhẹ hẳn mình, đỡ phải ra oai bằng cơ bắp với đám phu phen dưới quyền. Nhưng nói công bằng, nếu ông chủ Véna không mở lòng hảo tâm đứng bảo lãnh cho, tội nhân khổ sai Nome còn gì không tàn đời đứng đập đá ngòai đảo hoang?
Khi đó , chờ Nome bước lại gần, gã thanh niên đội nón nỉ bèn đổi giọng lễ phép ra cái điều cùng là đồng hương thì nên đối đáp tử tế với nhau:
- Phiền ông Nome chịu khó luợm cây súng của ông chủ ông liệng lại đây cho tôi, rồi biểu lão nằm úp mặt xuống đất để tôi làm phận sự.
Khi Nome dợm quay đi, gã thanh niên gọi giật lại:
- Mà này…
- Bộ cần gì thêm hả?
- Tôi cần chiếc chìa khóa xe ông đang cầm. Tiện thể xin nhắc để ông nhớ, vợ con ông vẫn đang chờ ông ở nhà đó. Chớ có dại dột đi mạo hiểm. Khẩu súng không có trái tim đâu.
Cả chủ tây lẫn tớ Algérie khi đó còn biết làm gì hơn là riu ríu vâng lời?
Dùng chân đá bật cây súng chiến lợi phẩm ra xa, gã thanh niên đội nón nỉ thản nhiên buớc lại, một tay cầm súng, tay kia mở cửa xe. Trên băng sau sau là chiếc va li căng phồng, tòan bạc Đại Pháp mới cứng.
Bị phang một vố nặng hơn chiếc cối giã bèo, ông chủ Véna thiếu điều phát khùng. Cả đời chuyên đi chơi bạo thiên hạ, khi không bị một thằng nhãi “hạ đẳng” chơi đầu cha, lão không khùng cũng uổng!
Xét vì mớ bạc bị cuỗm, sánh với mớ của chìm của nổi kếch xù của lão, mà nhằm nhò gì? Tự ái dân chơi quốc tế, thể diện tuớng cuớp liên lục địa, cái mới đáng nói.
Năm 17 tuổi, lãnh một đấm sương sương vô mặt đã nhục tới mức phải giết nguời rửa nhục. Nhờ vậy có số má, vốn liếng xâm nhập giang hồ. Bây giờ mang tiếng “găng tơ huyền thọai” mà bị một thằng lông mép mọc chưa đủ bắt nằm ngay đơ cán cuốc úp mặt xuống đất, thì mẹc xà lù đúng là chết sướng hơn.
Vồ đuợc cái tin sốt dẻo đó, bọn đầu trộm đuôi cuớp khắp nơi còn gì không bĩu dài môi ra … khi dễ đàn anh Véna thùng rỗng kêu to? Nhưng chẳng thà vậy mà đỡ chuế hơn khi bị đám bằng hữu thượng lưu mũi lõ cười vô mặt lúc chúng được tin giả bộ ghé tới an ủi .
Xét vì tiếng thì là kết giao với ông chủ đại đồn điền khả kính Véna thiệt đấy, nhung làm gì lũ công sứ trùm mật thám chủ nhà băng kia chả lờ mờ bíêt, vì thế chả hùng hục rét cái quá khứ đâm chém dễ nể của nguời bạn ngọai khổ?
Bây giờ phát hiện ra Véna chỉ là cáo đội lốt sư tử, hay ngay cả beo gấm lọng cọng gãy càng, ngu sao chúng không ua úa lên hỏi thăm sức khỏe?
Bởi vậy, vì danh dự dân choi một phần, nhưng phần chính là bởi an sinh của chính bản thân, Véna nhất định không thể để cho đám thầy chú kéo nhau đi thộp cổ thằng ăn cuớp nhãi nhép khiến cho nó khai báo hụych tọet mọi chuyện ra làm xấu mặt lão được.
Bằng mọi cách mọi giá phải tự tay đi buộc thằng chó đẻ câm họng , Véna mới yên tâm.
- Thưa ông chủ…
Gã lái xe kiêm cận vệ khẽ lên tiếng:
- Biết ông chủ bận việc, nên con xin bưng bữa trưa tới hầu.
Véna thở hắt ra:
- Tao cóc đói.
- Nhưng đã hon một giờ trưa.
- Cứ mang xúông bếp. Bảo thằng bếp bữa chiều cũng khỏi nấu luôn .
Liếc nhìn Véna, thằng vệ si cuời cầu tài:
- Con có tin vui muốn bẩm để hầu quan lớn ăn ngon miệng.
Dân chơi đảo Corse “nhã nhặn” :
- Mẹ kiếp. Nói liền đi. Làm cái đ… cứ gì ấm a ấm ớ mãi?
- Thưa, buổi sáng hôm qua ngay sau vụ cuớp, con đã trình với ông chủ là con thấy mặt thằng tuớng cuớp trông quen quen .
Lão tây già hỏi giọng cà giựt :
- Rồi sao? Bộ nó ngủ với vợ mày hả?
Đa quen tính chủ, gã tài xế cuời giả lả:
- Dạ không. Nó là Thoore, làm nghề víêt nhật trình và tiểu thuyết.
Véna bật nguời khỏi chiếc ghế bành:
- Nó làm ký giả?
- Bẩm quan lớn, đúng thế.
- Mày quen nó chắc?
Gã lái xe đổ mồ hôi lưng:
- Không quen. Nhung truớc khi đuợc về đây hầu ông chủ, con đã từng là thợ sắp chữ ở tờ báo có thằng khốn đó cộng tác.
Véna vuốt râu:
- Hay lắm. Nói tiếp đi.
Gã tài xế lau mồ hôi trán:
- Nhờ con xếp chữ đúng chính tả, thằng Thoore rất chịu đèn, nên tới hồi hòan tất cuốn tiểu thuyết đầu tay, trong một bữa tiệc nhậu, nó đã tặng con cuốn sách có in hình tác giả làm kỷ niệm.
- Có tấm hình đó ở đây không?
- Xin ruớc ông lớn xem.
Nhìn chăm bẳm tấm hình in ở trang đầu cuốn tỉểu thuyết, Véna gật gù:
- Đúng rồi. Đúng nó rồi. Đeo thêm cái kiếng mát, dộng thêm cái nón nỉ nữa là a lê, biến thành bản sao đúc khuôn của thằng ăn cuớp bữa qua, chớ đâu?
Gã tài xế gãi gáy:
- Nhưng ngay dù thằng khốn có phép thần thông biến hóa chớ không phải chỉ đeo kiếng mát và đội nón nỉ, con vẫn dám cam đoanlà còn lâu nó mới qua mặt đuợc đôi mắt chiếu yêu của ông chủ con.
Lão tây cuời khà khà:
- Mẹc! Mày bốc thối quan lớn khá đó. Nhung phải nhận là nhỡn lực của mày, lúc phát hiện ra thằng chó đẻ, còn bố-cu hơn nhiều.
Giống con cẩu đuợc chủ vuốt ve, đấng thợ lái suớng rơn, bèn xăng xái vén mép …lập đầu danh trạng:
- Những còn một điều con sắp trình với ông chủ sau đây mới thực là nghiêm trọng.
- Nói ngay đi . Tao cấm mày dài dòng.
Gà tài xế nói ngay:
- Cách đây hai tuần, có nguời tới gõ cửa nhà con nói là ký giả Thoore, nhớ tình quen biết cũ, muốn kêu gọi con đóng góp vào quỹ cứu trợ nhà ái quốc Bira bị nhà nước bảo hộ bắt bỏ bót truớc đó.
Dân choi đảo Corse cau mày:
- Nhà ái quốc Bira?
Biết mình hớ lời, viên tài xế bẻ luỡi nói lại:
- Gã Thoore muốn quyên bạc để muớn thầy cãi cứu giúp cho thằng giặc cỏ phản quốc Bira, thưa ông chủ.
- Mày nói thực đấy chứ ?
- Chém chết con cũng không dám dối láo.
- Thế sao mày không đi báo cẩm?
- Dạ, con sợ cớm lắm. Mỗi bận trông thấy cớm, tự dưng đâm lạnh cẳng nói không ra lời. Cho nên con cứ biết mình không đóng góp một xu cho giặc cỏ là kể như đã tỏ được tấm lòng trung trinh với nhà nuớc bảo hộ rồi vậy.
Véna cuời ruồi:
- Bú xịt thằng ký giả lựu đạn ! Đúng là nó nói chuyện nằm mơ! Nó có biết phí tổn muớn thầy cãi phú lang xa ở chính quốc qua đây bao nhiêu không? Nó có bíêt lũ dân đen chúng mày khố rách áo ôm cỡ nào không? Quyên góp cả trăm năm, quan lớn đây dám bảo, chắc cũng chua đủ là khác. Cho nên tao mới nghi thằng ký giả chỉ tính xin đểu chúng mày ít bạc vụn để đi cơm no bò cỡi cho cái bản thân của nó thì đúng hơn.
Thu hết đởm luợc, gã tôi tớ đính chính:
- Bẩm quan lớn, vì đã đã từng làm việc bên cạnh thằng ký giả, con biết nó là đứa không gia đinh, ruợu chè, trai gái, hút sách. Hễ viết báo hoặc bán sách thu được chút tiền còm nào là nó đem cho những cụ già neo đơn và đám hành khất ráo trọi.
Ông chủ đồn điền cuời nhạt:
- Ra là thế! Mày có vẻ cảm phục con người lý tuởng đó quá nhỉ?
Gã tài xế tái mặt chống chế :
- Đâu có, con đâu dám có ý tuởng tầm bậy kiểu đó. Chẳng qua như một kẻ tôi tớ lúc nào cũng nhớ ơn ông chủ cứu mạng, con nghĩ con cần bẩm báo sự thực để trình ông chủ rằng, rất có thể vì muốn có phương tiện đi cứu gã giặc cỏ, thằng ký giả Thoore đã xâm mình xách súng đi ăn cuớp chíêc va li của quan lớn không chừng.
Véna lẩm bẩm:
- Có thể lắm. Sao lại không?
Rồi cao giọng hỏi gã giúp việc:
- Mày có biết thằng khốn đó thuờng trú, tạm trú ở đâu không?
Gã vệ sĩ gật đầu:
- Con biết, ban ngày nó đi lê la khắp nơi luợm tin cho tờ báo Nhung khuya nào, thằng con củng mò về căn nhà hoang ở giữa cánh đồng không mông qụanh để tìm sự yên tĩnh viết báo viết truyện.
- Tốt lắm, tối nay tao với mày tới đó thăm nó .
Gã cận vệ hỏi lại:
- Con có cần đi báo lính mã tà để nguời nhà nuớc phái nguời đi theo giúp chúng ta một tay hay không?
Mui lão chủ đồn điền đỏ lên :
- Khỏi. Tuyệt đối khỏi.
Đang ngồi thả hồn theo những con chữ nằm bò lổn ngổn trên trang giấy, ký gỉa Thoore, đích danh vị thanh niên đi cuỗm bạc của ông chủ đồn điền, khi không bị bàn tay gân gúôc của ai, từ phía sau, chụp lẹ, xiết bạo lên cần cổ.
Tất nhiên ngài ký giả có chống đỡ, cố chống đỡ . Nhưng cây viết, thứ khí giới độc nhất nắm trong tay, lúc chới với lại đánh rớt cái đụi. Bèn cứ vậy mà tay không chỏi ra sau cào đấm lung tung trong khi đôi chân chõi lia lịa xuống đất khiến chiếc bàn đổ nghiêng hất mớ giấy má bay búa sua cùng lúc với những vì sao lớn, sao nhỏ trong đầu xẹt tứ tán.
Vị ký gỉa lặng lẽ gia biệt cuộc đời phiền muộn, mà đau nhất tới hồi tay bắt chuồn chuồn, vẫn khỏi biết thằng nào đang… nựng hơi kỹ cái cần cổ của mình.
Chắc là bởi tâm tư lấn cấn, nên tư thế nằm nghỉ thở của ký giả Thoore nom không mấy thỏai mái.
Chân gã lợn cợn phân nuớc tiểu, tay in hình cố bấu níu lấy cái gì , hai con mắt lồi ra ngòai giống mắt cá thòi lòi, mà luỡi lại thè lè như đang liếm cà rem mới kỳ cục.
Đứng chiêm ngưỡng cảnh hành hình nạn nhân ở phía sau, lão tây chủ đồn điền hể hả động viên tên vệ sĩ:
- Đẹp lắm. Chơi gọn lắm. Tao có lời khen mày đấy.
Đấng tôi tớ mỉm cuời :
- Đội ơn ông chủ.
Véna ngoắc tay:
- Buông cái xác ra và lại đây cầm lấy cỗ bài này.
Thằng tài xế đã tính hỏi để làm gì? Thì hồi tối tới giờ, lúc nghe lão chủ dặn xách theo bộ bài, thằng con đã mấy bận tính hỏi, nhung biết tính chủ, sợ mất điểm với chủ, rút cục nó lại nín.
Đóan chừng miệng tên đàn em ngứa ngáy, Véna dõng dạc ra lệnh :
- Mày dựng cái bàn lên. Chia một mớ quân bài ra hai phía. Phần bài còn lại kèm với ít bạc lẻ mà tao dặn mang theo khi nãi thì đem ném rải rác xúông đất.
Gã lái xe reo lên:
- Con đã hiểu ý ông chủ. Đúng là môt hiện trường giả tuyệt hảo.
Và bình luận tiếp:
- Chỉ tội các thầy chú. Ngày mai dù có nặn óc, cớm cũng khỏi biết thằng nào đã chơi bài chung và đã ra tay giết nạn nhân đi.
Giọng ông chủ Véna tưng tửng:
- Ủa, vậy không phải là trước kia chính mày cũng từng chơi bài, và từng giết nguời hay sao?
Thấy mặt tên giúp việc nghệch ra lo sợ, Véna cuời lớn:
- Bỏ đi. Tao chỉ cà rỡn. Đừng quên mày là người của tao, mày là cận vệ kiêm tài xế suốt ngày túc trực bên tao, thì lũ thầy chú có khùng đâu mà dám nghi ngờ tầm bậy?
Đang hãi hùng bỗng được lão chủ đỡ cho cái gánh nặng trên vai , gã vệ sĩ mắt nhắm tít tóet miệng ra cuời. Đúng lúc luỡi dao, cầm ngược chìêu, từ bàn tay mang găng của Véna bất ngờ bật ra cắm ngọt ngay tim gã.
Dù sự sống theo máu bốc thóat từng giây, nạn nhân vẫn cố …thắc mắc khiếu nại:
- Ông chủ. Tại…sao…giết…con ?
Giọng lão chủ đồn nhẹ như tiếng gió :
- Chớ nói bậy! Tao giết mày hồi nào? Chính thằng ký giả học đòi ăn cuớp kia giết mày đấy. Nó giết mày ngay cái khi nó dám bắt tao nằm úp mặt trên con lộ đất để diễn trò cuớp cạn. Đáng tíêc, mày có mặt lầm chỗ, lầm lúc! Nên cả mày với nó phải cùng im tiếng, thì tao mới còn chỗ đứng ở trên trái đất này được.
Vẫn với bàn tay mang găng, Véna rút luỡi dao khỏi tim tên vệ sĩ, buớc tới cạnh xác gã ký giả. Lão đứng thừ người ra một giây, trán nhăn tít, trước khi cúi xuống chậm rãi nhét cái chuôi dao vào tay người đã khuất.
Không, khỏi mất công nghĩ ngợi làm gì cho mệt óc. Ở trên cao, vị đại ân nhân từng cứu mạng thằng Véna này ngày nào làm ơn chứng giám giùm! Rằng Véna vẫn trọng thệ, vẫn giữ đúng lời hứa là không chạm tới một cọng lông chân của những nguời làm báo, trong đó có tên ký giả Algérie hạng bét này.
Chạm vào tay nó, nhét dao vô tay nó, Véna thực ra chỉ muốn giúp nó … phục hồi danh dự. Là vì dù bị xiết cổ le luỡi mà vẫn ráng quay ra sau đẩy ngọt một mũi luỡng bại câu thương để hai bên cùng chết, chuyện đó tất nhiên phải nghe hùng hơn và ngon lành hơn là cứ ngồi chình ình ra để mặc cho đối phương tà tà hóa kiếp mình chớ?