XtGem Forum catalog
Wap Game | Tiện Ích | Goldmobile.wap.sh
Truyện ngắn
Tôi trả lời:
- Huy có chị Nga đê tâm sự thì Huy đâu muốn tìm bạn gái nào nữa chứ..
Chị Nga nói:
- Đừng đùa, chị hỏi thật đó?
Tôi mỉm cười trả lời:
- Huy có bạn gái rồi nhưng không biết bây giờ cô ta ở đâu nữa? Nhưng lúc này Huy không muốn nghĩ tới chuyện này đâu nên chị Nga đừng hỏi Huy nữa.
Chị Nga cười và không hỏi tới tiếp nữa... Nhưng hình như chị đã biết được tâm sự của tôi hay là chị muốn nói với tôi điều gì .

***

Ở trong trại ti nạn, niềm vui lớn nhất là nhận được thư của thân nhân và nhất là nhận được thư bảo đảm vì rằng thư bảo đảm là thường có tiền của thân nhân gởi cho. Trong trại tị nạn mặt dù mỗi ngày được ba bữa ăn nhưng thường là những món ăn đi ăn lại, cơm với cá hộp, rau muống canh cải hay trứng... Nhưng nếu có tiền thì mua được nhiều thức ăn khác hoặc mua được những đồ dùng mà mình thích. Thân nhân nước ngoài thường cũng không gởi nhiều nhưng cũng đủ để cho người tị nạn dùng hoặc chi tiêu lúc cần thiết vì đây là trại ti nạn mà, một ngày trong tương lai tất cả mọi người trong trại rồi cũng phải chia tay mỗi người mõi hướng. Một buổi sáng, bầu trời rất ảm đạm, muốn mưa nhưng mưa không đựơc, tôi đi dạo bờ biển, biển ở đây rất đẹp và tình tứ. Tôi rất yêu biển nên rất thích đi dạo bờ biến và nhất là buổi sáng lúc mặt trời sắp sửa mọc chuẩn bị cho một ngày mới. Sáng hôm ấy, tôi đang đi dạo bổng dưng nghe tên mình trên loa phong thanh, gọi tôi đến phòng thơ để nhận thư bảo đảm. Tôi vui lắm vì số tiền dành dụm của tôi cũng sắp sủa cạn rồi. Khi đi trên đường đi đến phòng thư tôi gặp chị Nga:
- Huy có thư bảo đảm kìa. Hồi nảy chị nghe tên Huy .
Tôi rủ chị Nga cùng đi với tôi. Tôi nhận được thư cua ông anh họ tôi ở bên Đức, trong thơ có tiền $50 đô, tôi cười với chị Nga:
- Tối nay chị em mình đi ăn mừng nha, dắt theo cu Tí đi nữa .

Tôi mở thơ ra đọc. Đọc chưa hết thư là tôi đã rơi nước mắt, chị Nga hỏi tôi:
- Có chuyện gì vậy Huy?
Tôi đưa thư cho chị đọc. Anh họ của tôi báo tin là một ông anh của tôi đi vượt biên bị chìm tàu và chết ngoài biển rồi. Lòng tôi, tâm hồn tôi lúc ấy không biết nghỉ gì. Chỉ biết là lúc ấy tôi rất buồn. Tôi nhớ mẹ tôi, anh em tôi còn lại ở VN. Tôi đi lại ra biến ngồi xuống bải cát và nói với chị Nga:
- Chị về lo chuyện hằng ngày của chị đi. Nếu gặp Barbara thì nhắn với cô ta hôm nay Huy không lên lớp .
Chị Nga nói:
- Để chị đi về rồi chị sẽ quay lại với Huy.

Chị Nga về nhà thờ nhưng không bao lâu chị trở lại với tôi. Chị ngồi xuống cạnh tôi không nói gì cả. Tôi chỉ yên lặng và nước mắt lệ rơi. Chúng tôi ngồi đó cho đến chiều tối, không nói gì ... chỉ yên lặng nghe sóng vỗ bờ. Đến tối chị nói với tôi:
- Huy, chị dẩn Huy đi ăn nha! Từ sáng tới giờ Huy không ăn uống gì cả. Huy làm chị hơi lo đó .
Tôi gật đầu vì nghĩ là từ sáng tới tối chị Nga cũng ngồi với tôi. Chúng tôi đi vào một quán mì và gọi mì ăn. Chưa kịp ăn là tôi nói với chị Nga:
- Chi Nga, không biết bây giờ mẹ của Huy ra sao ?
Chưa dứt lời là tôi đã khóc ròng. Chị Nga an ủi tôi:
- Chị biết rồi, Huy ăn xong rồi thì chúng ta ra biển ngồi tiếp. Tối nay chị sẽ ở bên Huy. Huy chờ chị môt chút, chị về nhà thờ một chút là chị quay trở lại ngay. Chờ chị ở đây .

Chị Nga về nhà thờ lấy tấm chiếu và mền, thế là đêm ấy chị ở lại bên tôi, chúng tôi nằm bên nhau ngoài bải biển. Màn đêm buông xuống, chúng tôi ngồi cuốn mền bên nhau không nói lời nào. Cho đến gần sáng tôi nắm tay chị Nga định nói là cảm ơn chị đã ở bên tôi, nhưng chưa kịp nói thì chị đã mỡ lời:
- Huy, chị biết rồi, Huy không cần phải nói.
Chị Nga của tôi đó, chị gần như biết tôi hơn ai hết. Tuy chỉ quen nhau vài tháng nhưng lòng chị đối với tôi đầy tình cảm và chân tình. Tôi không biết là đây tình bạn hay là tình thân, nhưng đâu đó tôi cảm thấy chị đã cho tôi một chân tình mà tôi sẽ không thế tìm thấy được ở môt ai khác. Những khoảng thời gian bên cạnh tôi trong ngày hôm ấy, tuy là chị không nói gì nhiều như những lần gặp gỡ khác, nhưng những giây phút ấy chị ở bên tôi là một điều tôi rất quí chị Nga và mến chị Nga nhiều hơn .

*

Sáng hôm ấy, một ngày mà tôi đã mong chờ ở trại tị nạn này gần hơn một năm trời. Tôi sắp sữa lên đường đi định cư. Tôi sắp sữa từ giã chị Nga. Chiếc xe buýt đang đậu ở đó, bạn bè trong trại ra tiển biệt tôi, các em nhỏ trong nhà thờ ngậm ngùi tạm biệt tôi, tôi ôm từng em vào lòng, Barbara người bạn ngoại quốc của tôi cũng vui mừng khi tôi đi định cư nhưng không cầm được nước mắt khi phải chia tay. Barbara nói:
- Good bye Huy, keep in touch, I will always miss you.
Tôi ôm lây Barbara và nói:
- You are my very good friend, I will never forget you. It had been a long journey for me, but I met a lot of friends, specially you, you touched my heart on the first day we met. I will write to you when I get to America. Good bye my friend...
Tôi nhìn quanh vẫn không thấy chi Nga, tôi chờ chị Nga đến để chào tạm biệt vì không biết bao giờ tôi mới gặp lại được chị. Tôi chờ hoài nhưng chị Nga không đến cho lúc tới giờ tôi phải lên xe. Lên xe, tôi ngậm ngùi quay lại nhìn quán chè lần cuối và nhìn thấy Chị Nga đang đứng ở đó nhìn chiếc xe của tôi lăn bánh...

Tôi còn nhớ tối hôm qua, là một buổi tối mà chị Nga nói rất ít, chỉ trả lời những câu hỏi của tôi cho qua chuyện. Tôi ngồi bên cạnh chị Nga, lòng bối rối, chị Nga nói với tôi:
- Huy à, ngồi lại gần chị một chút nghe Huy và chị muốn Huy ngồi bên chị thôi, đừng nói gì hết. Chị chỉ muốn Huy ngồi bên chị mà thôi.

*

Chào tạm biệt chị Nga.
Xe lăn bánh vào xa lộ, đường từ tỉnh lỵ này đên thủ đô đất Thai thì thật xa, nghe nói đâu chạy cũng phải hơn mười tiêng mới đến. Tôi bùi ngùi nhớ đến chị Nga, lấy cái túi nhỏ mà chị tặng cho tôi ra xem, tôi mỡ ra thì có môt phong bì thật nhỏ, tôi cười thầm: "Cái chị này, làm gì đây mà thần bí dữ vây. Bữu bối gì đây?". Ngoài phong bì có mấy chữ tắc U.F.I.G.I.W. A.L.Y. Tôi lại mỉm cười:" Chị Nga của tôi mọi ngày đâu có những úp úp, mỡ mỡ này". Tôi tháo nhẹ phong bì vì sợ rách. Bên trong phong bì có một mảnh giấy nhỏ ghi là: "UNTIL FOREVER IS GONE I WILL ALWAYS LOVE YOU". Tôi nghe thấy mình môi mặn chát, miệng gọi thầm : "Chị Nga, Chị Nga ơi!"

*

...Huy yêu thương, nhận được thư này cho chị biết ngay nha, chị mong được nhận thư và hình nữa của Huy. Không biết Huy của chị bây giờ mập ốm ra sao rồi ? À đây là số phone nhà của chị. Chị mong Huy gọi cho chị, chị muốn nghe giọng nói của Huy .
Nhớ Huy thật nhiều, yêu thương Huy thật nhiều, chúc Huy luôn vui vẻ yêu đời .
Chị Nga.
Tôi xúc động, xuống giường, đến bàn học nhìn hình chị Nga đang cười với tôi. Cầm lấy cái túi vải nhỏ, mở ra, giấy đã vàng, nhưng dòng chữ vẫn còn đó. Until forever is gone, I will alway love You.
Tôi đến bên phone, gọi cho chị Nga:
- A lô! Nga đây! Tiếng bên kia trả lời.
- Chị Nga, Huy đây! Tôi nói nhỏ và rơi lệ.

Tôi nghe được tiếng chị Nga đang khóc :
- Huy! Huy thật hả?

VÕ TÂM HUY



Bay Lên Đầu