Hắn bước vào phòng,nhìn cái giường khẽ nhăn mặt.Giường gỗ lim ngày xưa lại ko có đệm,có cần thiết phải chơi nhau vậy ko?Bên trường cũ của hắn ít nhất giường cũng có cái đêm dù là đệm mỏng quẹt cứng keo.Thế này làm sao ngủ.Nhưng đến nơi rồi chẳng nhẽ lại về lớp.Thôi thì đành đâm lao theo lao.
Sau khi cô giáo vụ y tế ghi tên hắn vào sổ chực,ngán ngẩm nhìn lũ học trò giờ càng tìm cớ trốn học 3 cái giường phòng y tế đều có người rồi.Đưa mắt chỉ vào cái giường ngoài cùng còn đang trống.Rồi cô lẳng lặng ra ngoài,tiến về phía gần cổng quyết định ra đồn bốt gác để buôn dưa lê với bác bảo vệ.
Thấy giường bên có tiếng con trai,chiếc giường ở giữa bỗng có giọng nói nhỏ nhẹ phát ra “Anh Tú?”
Hắn ngẩng mặt lên,bên kia tấm màn trắng được kéo ra là 1 khuôn mặt trái xoan trắng ngần,mái tóc thẳng chảy suông xuống ôm lấy khuôn mặt.Cô gái xinh xắn nhỏ nhẹ nhìn hắn cười.
Hắn hoàn toàn ko có chút ấn tượng.Cô ta là ai?
“Em là Ly,hôm trước anh em mình vừa gặp nhau ở DiamondD.” Cô gái nhanh nhẩu.
Anh nhìn cô 1 lượt,vẫn chẳng nhận ra ai với ai.Vào đó nhạc thì nhiều,gái cũng lắm,toàn gương với đèn laze biết bé nào với bé nào.Cũng ngực đấy,mông đấy,mặt có khác chút cũng chẳng phân biệt được.
“Tối nay anh có dự định gì ko?” cô gái nhìn vẻ mặt chờ đợi.
“Ukm cũng có.” Anh ngồi xuống giường nghĩ sao lằng nhằng dữ.
“Em có thể tham gia ko?”
Nhìn cô gái 1 lần,trông cũng ko tới nỗi tệ,còn cái tướng ngồi hai tay chống giường cố mà đẩy vòng 1 khoe dáng thế kia.Chắc cũng có kinh nghiệm.Hắn mỉm cười “Được thôi!”
Cô gái tỏ rõ vẻ vui mừng vỗ hai tay vào nhau “Tốt quá.Ở đâu vậy anh?”
“Loo Pub.” Anh chốt 1 câu rồi ngả người xuống giường ko muốn nói thêm câu nào nữa.
“Vậy tối nay nha anh,anh cho em số điện thoại em còn gọi.” cô bé mừng rơn lấy cái điện thoại ra,ko ngờ cá dễ cắn câu thế.
“0906xxxx” hắn đọc mà vẫn ko thèm nhìn cô bé 1 lần,giống như nghĩa vụ nói cho xong để được yên thân.
“Vậy anh nghỉ ngơi nhé,tối gặp.” cô gái ngọt ngào hý hửng lưu số rồi đi khỏi phòng y tế.
Thời gian cứ chậm chạp chậm chạp trôi mà ko có bất cứ tiếng động nào nữa.Yên tâm ko còn ai để ý kẻ ở giường phía trong cùng mới nhẹ nhàng ngồi dậy.
Tự nguyền rủa đòn roi trừng phạt của bà già,bắt cô làm culi cả 3 ngày bị đình chỉ,vừa ngồi dậy vừa muốn khóc,mà vẫn phải nén ấm ức trong lòng,ko dám kêu vì sợ bị phát hiện.Bước thật khẽ ra ngoài cửa.Khẽ nhìn lại tấm vải trắng đang che bóng dáng người nằm ở chiếc giường ngoài cùng,cô khẽ cười nham hiểm.
“Ha ha ha,cứ chờ đó cô đây sẽ cho người biết thế nào là lễ độ.Loo Pub ak?Cứ chờ trò vui đi!”
“Nhi,mày thật muốn làm chuyện này?” Ngọc nói nhìn Nhi ko chớp mắt.
“Dĩ nhiên!Mày biết tính tao rất sòng phẳng mà có thù ko báo để ăn cơm nghẹn chết à?” Nhi nói chỉ tay vào mặt mình.
“Nhưng có vẻ ko hay lắm.” Ngọc ngần ngừ.
“Có gì mà ko hay,cứ xem như chúng ta đi chơi đi!” Nhi nói cầu hòa cố đẩy cô gái bước ra khỏi cửa.Loo Pub thẳng tiến nào.
Ring ring..Ring ring..
“Alo?” đến hồi chuông thứ N Tú mới nhấc máy với cái giọng khó chịu.
“Thằng bạn tối nay thế nào đây?” đầu dây bên kia giọng nói trầm trầm trêu chọc.